Chủ Nhật, 26 tháng 2, 2017

Mẹ Antonia, nữ tu từng hai lần ly hôn. - 24/02/2017 - Thứ Sáu Tuần VII Mùa Thường Niên Năm lẻ

24/02/2017 - Thứ Sáu Tuần VII Mùa Thường Niên Năm lẻ

Câu chuyện của Mẹ Antonia, nữ tu từng hai lần ly hôn.

 Aleteia | Larry Peterson

Tưởng nhớ “Thiên thần Nhà tù”           Mẹ Antonia Brenner

Có thể nào một phụ nữ Công giáo kết hôn rồi ly dị hai lần, sinh tám mặt con với hai người đàn ông khác nhau, trở thành nữ tu và cuối cùng là thành lập một dòng tu hay không?
Câu trả lời là Có!
Thật vậy, chính người phụ nữ này, trong Ngày của Mẹ 1990, đã một mình bước lên những bậc cấp để tặng quà cho Đức Gioan Phaolô II trong thánh lễ nhân chuyến tông du Mexico, và đổi lại, bà được ngài chúc lành. Sau đó, với bàn tay Chúa, mọi sự đều có thể.
Người phụ nữ này là Mẹ Antonia Brenner, thường được mọi người biết đến như “Thiên thần Nhà tù” của nhà tù La Mesa. Mẹ Antonia chết cách đây ba năm, ngày 17-10-2013. Tôi tin lịch sử sẽ cho thấy đây là một trong những người phụ nữ vĩ đại nhất thế giới Công giáo ở nửa sau thế kỷ XX và đầu thế kỷ XXI.
Mary Clark sinh tại Beverly Hills, ngày 01-12-1926. Bố của cô là Joe Clarke, một thương gia thành đạt và các chị em cô lớn lên với những buổi tiệc hào nhoáng của thế giới điện ảnh. Hàng xóm của họ là những ngôi sao Hollywood như William Powell, Hedy Lamarr và John Barrymore.
Joe Clarke có một tình yêu sâu sắc dành cho mọi người. Dù cuộc sống gia đình giàu sang đến mức nào, ông vẫn nhất quyết dạy con cái mình luôn biết giúp đỡ những người kém may mắn hơn. Khao khát giúp đỡ người khác lớn lên trong Mary và sẽ đến hồi bừng nở, Tuy nhiên, trước khi bừng nở, Mary đã đi con đường vòng của cuộc sống.
Cô kết hôn lúc 18 tuổi, và có ba mặt con, đứa con đầu mất không lâu sau khi sinh ra. Nhưng rồi hai người ly dị. Khi ly hôn là Mary thấy mình xa rời với nền giáo dục Công giáo của mình. Cô lại kết hôn lần nữa, theo nghi thức dân sự ở Las Vegas, với ông Carl Brener. Cô và Carl có thêm năm mặt con, nhưng cuối cùng cuộc hôn nhân này cũng kết thúc bằng việc ly dị.
Dù thế, Thiên Chúa “vẽ đường thẳng bằng những đường con” và có vẻ Thần Khí đã dõi theo Mary Clarke suốt cuộc đời bà. Ngài tiếp thêm ơn sức cho con gái mình.
Mary ngày càng dấn thân vào các việc nhân đạo. Năm 1965, bà gặp cha Henry Vetter. Cha đưa bà theo trong những chuyến phân phát thực phẩm, thuốc men và áo quần cho các tù nhân ở Nhà tù La Mesa ở Tijuana. Cảnh ngộ của các tù nhân ở La Mesa, nhà tù được xem là tồi tệ nhất Mexico, đã tác động sâu sắc đến bà, và càng ngày tình cảm thông và yêu thương người lân cận của bà càng tập trung vào những con người này. Họ trở nên chuyên trách, việc mục vụ, và mục đích sống của bà.
Mary dành 10 năm đi đi về về Nhà tù La Mesa, đem những nhu yếu phẩm đến cho các tù nhân, nhưng có lẽ còn hơn thế, là bà đem tình yêu và lòng thương xót đến với họ. Các tù nhân, cả nam và nữ, ngày càng ngóng đợi ngày bà viếng thăm. Họ gọi bà là “La Mama.” Giám đốc nhà tù còn sắp xếp cho bà một chỗ để nghỉ lại.
Mary lấy tên mới là Antonia (lấy theo linh sư của bà là cha Anthony Bowers) và trở thành Mẹ Antonia. Bà tự may một bộ áo dòng, mặc vào và đến gặp Giám mục Leo Maher của San Diego. Bà quỳ gối và kể cho ngài nghe câu chuyện đời mình. Giám mục Leo biết rõ về bà, và chúc lành cho bà, phê chuẩn việc mục vụ của bà, mà bây giờ đã trở thành một nữ tu.
Xơ Antonia lập một dòng mới, là Các Nữ tử Giờ thứ Mười một, một dòng nữ cho các phụ nữ từ 45 tuổi trở lên muốn phục vụ những người ít may mắn hơn. Ngoài Giám mục Leo Maher, xơ còn được Giám mục Juan Jesus Posadas của Tijuana chúc lành. Xơ đã được hai giám mục ở hai nước khác nhau phê chuẩn cho việc mục vụ của mình.
Sau khi con cái đã lớn, Mary cho đi hết tài sản của mình, rời nhà mình ở Ventura mà thẳng tiến đến Nhà tù La Mesa. Giám đốc cho phép xơ sống luôn ở đó. Nhà mới của xơ là một gian phòng 3mx3m trong khu nữ của nhà tù. Xơ sống như mọi phạm nhân khác, ngủ trong những buồng giam bằng bê tông, chỉ có thức ăn nhà tù và nước lã. Đồ đạc trong phòng xơ chỉ có một cây thánh giá trên tường, một quyển Kinh thánh, một từ điển tiếng Tây Ban Nha và một chiếc giường nhà tù cứng ngắc. Buổi sáng, xơ xếp hàng điểm danh với các tù nhân. Và nơi đây là nhà của xơ Antonia trong suốt 32 năm tiếp theo.
“La Mama” còn được mọi người gọi là “Thiên thần Nhà tù.” Xơ tự nhiên đi lại giữa những kẻ bán ma túy, trộm cướp, giết người, hiếp dâm, và đủ loại tội phạm khác, mà sờ má họ và dâng lời cầu nguyện. Trong nhà tù đó, có những dạng người hung bạo và tuyệt vọng nhất. Nhưng xơ vui vẻ đi dạo với họ, an ủi họ, lau nước mắt và ở bên họ trong giờ hấp hối. Xơ còn một tay ngăn chặn một vụ bạo loạn trong nhà tù.
Mẹ Antonia thật sự thấy gương mặt Chúa Kitô trong mỗi tù nhân mà mẹ gặp, và đã cho họ thấy lòng thương xót và tình yêu thương. Có lý do nào khác để những tội phạm ngoan cố, những người chưa từng yêu hay từng được yêu, gọi một người phụ nữ bé xíu là “Mẹ” chứ?
Tôi tin là rồi một ngày Mẹ Antonia sẽ được phong thánh. Mẹ là mẫu gương cho mỗi người chúng ta, là hình mẫu của “yêu người lân cận” dù cho họ là ai đi nữa. Cuộc sống của mẹ đã cho chúng ta thấy dù chúng ta là ai, như thế nào, đã từng làm gì, thì Thiên Chúa vẫn luôn luôn kêu gọi chúng ta.
Mẹ Antonia, xin cầu cho chúng con, nhất là trong Năm Lòng thương xót này.
J.B. Thái Hòa chuyển dịch - By  phanxicovn.

PHÚC ÂM: Mc 10, 1-12
"Sự gì Thiên Chúa đã kết hợp, loài người không được phân rẽ".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Marcô.
Khi ấy, Chúa Giêsu đến địa hạt xứ Giuđêa và miền bên kia sông Giođan. Dân chúng lại tụ họp bên Người và Người lại dạy dỗ họ như thường lệ. Những người biệt phát đến gần và hỏi thử Người rằng: "Người ta có được phép ly dị vợ mình chăng?" Người đáp: "Môsê đã truyền cho các ông thế nào?" Họ thưa: "Môsê cho phép làm giấy ly dị và cho ly dị". Bấy giờ Chúa Giêsu đáp lại: "Chính vì sự cứng lòng của các ông mà Môsê đã viết ra điều luật đó. Nhưng lúc khởi đầu cuộc sáng tạo, Thiên Chúa đã dựng nên một người nam và một người nữ. Bởi đó người nam sẽ lìa cha mẹ để luyến ái vợ mình, và hai người sẽ nên một huyết nhục. Vì thế, họ không còn là hai mà là một huyết nhục. Vậy sự gì Thiên Chúa đã kết hợp, loài người không thể phân rẽ".
Về đến nhà, các môn đệ lại hỏi Người về điểm đó. Và Người bảo các ông: "Ai bỏ vợ mình và lấy vợ khác, thì phạm tội ngoại tình đối với người vợ trước. Và người nữ bỏ chồng mà lấy chồng khác, thì cũng phạm tội ngoại tình". Đó là lời Chúa.


Thứ Năm, 23 tháng 2, 2017

Ánh Sáng Hồi Phục - 23/02/2017 - THỨ NĂM TUẦN 7 TN.

 - 23 Tháng Hai
Ánh Sáng Hồi Phục
Mới đây tại trường đại học y khoa Stanford bên Hoa Kỳ đã sáng chế ra một loại cửa sổ nhân tạo đặt trong các phòng hồi sức, nhằm giúp cho bệnh nhân chóng được hồi phục. Người vẽ kiểu cho loại cửa sổ nhân tạo này là một phó nhòm thuộc tiểu bang California. Ông đã chứng kiến cái cảnh thoi thóp thở của cha mình, khi nhìn lên trần bảng của phòng hồi sức chỉ thấy toàn một màu trắng với những lỗ đen. Các bác sĩ cho biết, vì phải nằm lâu ngày trong căn phòng thiếu cửa sổ, thiếu ánh sáng tự nhiên, cho nên không những bệnh nhân khó hồi phục mà còn để lộ những triệu chứng của bệnh tâm thần.
Với cánh cửa sổ nhân tạo nói trên, nhờ một hệ thống điện toán tinh vi, bệnh nhân có thể cảm thấy như đang tiếp xúc với ánh sáng bên ngoài. Trong 24 giờ đồng hồ, ánh sáng trên khung cửa nhân tạo thay đổi 650 lần. Bệnh nhân có thể nhìn thấy ánh mặt trời lên cũng như những áng mây bay qua khung cửa. Tất cả đều nhằm để giúp cho bệnh nhân cảm thấy mình gần gũi với thiên nhiên và nhờ đó cảm thấy bớt cô đơn.
Trong tương lai gần đây, người ta cũng có thể tạo ra cảnh trăng lên cũng như các vì lấp lánh trên khung cửa.
Con người cũng như vạn vật cần có ánh sáng để sống. Riêng với con người, ánh sáng không những cần cho sự sống của thân xác, mà còn giúp cho con người khỏi cô đơn. Bóng tối dễ làm cho con người cô đơn và sợ hãi...
Có nhiều thứ bóng tối trong cuộc sống chúng ta. Bóng tối của ích kỷ, của ganh ghét, của hận thù, của đam mê... Càng giam mình trong bóng tối ấy, chúng ta càng cảm thấy cô đơn và càng trở nên bệnh hoạn. Người càng sống ích kỷ, người càng nghiền ngẫm đắng cay, hận thù, người đó càng hạ giảm nhân tính của mình...
Chúng ta cần có ánh sáng để sống, để lớn lên trong tình người cũng như để chữa trị những băng hoại trong tâm hồn. Có ánh sáng của Lời Chúa để soi sáng dẫn từng đường đi nước bước của chúng ta. Có những ánh sáng của những nghĩa cử hằng ngày. Không có một nghĩa cử nào qua đi mà không thêm một chút ánh sáng để giúp chúng ta hồi phục vì những vết thương đau trong cuộc sống. Một hành động bác ái, một biểu lộ tin yêu dù nhỏ mọn đến đâu cũng là một tia sáng mang hy vọng đến cho tăm tối cô đơn trong tâm hồn chúng ta.
Trích sách Lẽ Sống.

*Lạy Chúa Giêsu, Chúa đã dạy con cầu nguyện: “Xin chớ để chúng con sa chước cám dỗ.” Xin ban cho  con lòng can đảm, khôn ngoan xa lánh, dám hy sinh nói “không” trước tất cả những nguyên cớ làm chúng con phạm tội mất lòng Chúa, và biết cẩn trọng để không nên cớ vấp phạm cho anh em con  - Amen.

PHÚC ÂM: Mc 9, 40-49 (Hl 41-50)
"Thà con mất một tay mà được vào cõi sống, còn hơn đủ cả hai tay mà phải vào hoả ngục".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Marcô.

Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: "Ai cho các con (uống) một ly nước vì lẽ các con thuộc về Đấng Kitô, thật Thầy bảo các con: kẻ đó sẽ không mất phần thưởng đâu. Nhưng nếu kẻ nào làm cớ vấp phạm cho một trong những kẻ bé mọn có lòng tin Thầy, thà buộc thớt cối xay vào cổ người ấy mà xô xuống biển thì hơn.
"Nếu tay con nên dịp tội cho con, hãy chặt tay đó đi: thà con mất một tay mà được vào cõi sống, còn hơn là có đủ hai tay mà phải vào hoả ngục, trong lửa không hề tắt. Và nếu chân con làm dịp tội cho con, hãy chặt chân đó đi: thà con mất một chân mà được vào cõi sống, còn hơn là có đủ hai chân mà phải ném xuống hoả ngục. Và nếu mắt con làm dịp tội cho con, hãy móc mắt đó đi, thà con còn một mắt mà vào nước Thiên Chúa, còn hơn là có đủ hai mắt mà phải ném xuống hoả ngục, nơi mà dòi bọ rúc rỉa nó không hề chết và lửa không hề tắt. Vì mọi người sẽ bị ướp bằng lửa.
"Muối là vật tốt, nhưng nếu muối ra lạt, các con lấy gì mà ướp nó cho mặn lại được? Các con hãy có muối ở trong mình và sống hoà thuận với nhau". Đó là lời Chúa.

LẠY CHÚA KITÔ, NGỢI KHEN CHÚA.


Thứ Tư, 22 tháng 2, 2017

Lầm Lỗi Là Chuyện Thường - 22/02/2017 - THỨ TƯ TUẦN 7 TN

22/02/2017 - THỨ TƯ TUẦN 7 TN

Lầm Lỗi Là Chuyện Thường
Hôm nay kỷ niệm ngày sinh của George Washington, vị tổng thống đầu tiên của Hiệp chủng quốc Hoa Kỳ. Con người đã có công đưa nước Mỹ đến độc lập, tự do và phồn thịnh ấy nổi tiếng là người nóng nảy, nhưng luôn biết phục thiện và yêu sự thanh liêm. Ngay từ lúc thiếu thời, ông đã tỏ ra là người đơn thành và sẵn sàng nhận lỗi của mình...
Ngày kia, cậu bé George được trao cho một con dao để ra vườn làm cỏ. Trong vườn có một cây anh đào nhỏ mà cha mẹ cậu rất quý. Chưa phân biệt được thế nào là cỏ dại thế nào là cây trái, George đã chặt đứt cây anh đào vô cùng qúy giá của cha mẹ mình.
Cha của George đau lòng nhìn thấy cây anh đào đổ xuống mặt đất. Ông đã thoáng nghi George là thủ phạm, nên mới hỏi cậu: "Con có biết ai là người đốn hạ cây anh đào không? Cha không muốn thấy điều đó lập lại một lần nữa...". George suy nghĩ một lúc và trả lời: "Chính con là người đã đốn cây anh đào. Cha cứ phạt con đi".
Và George ngạc nhiên vô cùng khi nghe cha cậu trả lời: "Ðiều con vừa làm là một điều sai trái.Nhưng con đã chữa được điều sai trái đó khi dám nói lên sự thật. Cha đánh giá lòng can đảm và sự thành thật của con cao hơn là trăm nghìn những cây đẹp như thế...".
Không ai trong chúng ta, đặc biệt là tuổi trẻ, mà lại không sống với hy vọng tốt đẹp hơn trong tương lai. Nhưng phải thành thật mà nói thì cuộc đời không phải lúc nào cũng là con đường trải hoa, vì nhiều lần chúng ta gặp hoàn cảnh vô cùng tệ hại. Ðối với nhiều người, dường như hy vọng về những điều tốt đẹp chỉ thành tựu trong mơ mộng mà thôi và thực tế rất phũ phàng.
Tuổi trẻ đi qua rất nhanh. Ngày tháng trôi qua, chúng ta chẳng mấy chốc già đi. Tóc trên đầu chúng ta mỗi lúc một điểm thêm nhiều muối tiêu. Sau khoảng 45, mỗi lần nhìn vào trong gương, chúng ta giật mình thấy mình già mau quá. nhìn lại tập ảnh của gia đình, lắm khi chúng ta không có can đảm ngắm lâu hơn. Chẳng những gương mặt, mái tóc bên ngoài, mà tuổi già còn gặp nhiều hạn chế hơn tuổi trẻ. Những môn thể thao trước kia ưa thích, nay không còn đủ sức để chơi nữa. Cặp mắt sắc sảo đã phải đeo thêm kính mới đọc được sách. Khi bước vào lớp tuổi 60 trở lên, bước đi của chúng trỏe nên chậm chạp hơn. Trí nhớ mỗi lúc một ra kém cỏi...
Tuổi trẻ là một chuỗi những vấp ngã, tuổi già là những tháng ngày để ân hận và hối tiếc khi chợt nhận ra giới hạn của mình. Cuộc đời là thế. Chúng ta có nên bi quan không?
Người Kitô chúng ta luôn được mời gọi để sống hy vọng. Ðổ vỡ, thất bại không phải là những ngõ cụt trong cuốc sống, nhưng phải là bàn đạp để chúng ta vươn cao hơn. Cuộc đời không phải là một chuỗi ngày giữa chiếc nôi và ngôi mộ. Cuộc đời là một hành trình đi từ chỗ hữu hạn đến chỗ vô hạn, từ chỗ tuyệt vọng đến chỗ đầy hy vọng. Và cuối cùng cánh cửa của sự chết mà chúng ta rồi đây sẽ bước qua chỉ là một khúc quanh của cuộc hành trình này mà thôi...
Trích sách Lẽ Sống.

* Lạy Chúa, Chúa biết con yếu hèn, nhưng Chúa luôn tha thứ và không chấp tội con, lại còn dục lòng con biết tin cậy vào lòng Chúa xót thương mà ăn năn sám hối trở về bên Chúa - Con cám ơn Chúa, Chúa luôn là nguồn tăng sức sống mới cho con; mỗi khi con ở bên Chúa - Xin cho nhiều người biết sám hối mà trở về  bên Chúa để đưiợc sự sống mới trong Chúa - Amen.


ALLELUIA: Mt 16, 18
Alleluia, alleluia! - Con là Đá, trên đá này Thầy sẽ xây Hội Thánh Thầy, và cửa hoả ngục sẽ không thắng được. - Alleluia.

PHÚC ÂM: Mt 16, 13-19
"Con là Đá, Cha sẽ trao cho con chìa khoá nước trời".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy, Chúa Giêsu đến miền Xêsarêa Philipphê, và hỏi các môn đệ rằng: "Người ta bảo Con Người là ai?" Các ông thưa: "Kẻ thì bảo là Gioan Tẩy Giả, kẻ thì bảo là Êlia, kẻ khác lại bảo là Giêrêmia hay một trong các tiên tri!" Chúa Giêsu nói với các ông: "Phần các con, các con bảo Thầy là ai?" Simon Phêrô thưa rằng: "Thầy là Đức Kitô, Con Thiên Chúa hằng sống". Chúa Giêsu trả lời rằng: "Hỡi Simon con ông Giona, con có phúc, vì chẳng phải xác thịt máu huyết mạc khải cho con, nhưng là Cha Thầy, Đấng ngự trên trời. Vậy Thầy bảo con biết: Con là Đá, trên đá này Thầy sẽ xây Hội Thánh của Thầy, và cửa địa ngục sẽ không thắng được". Đó là lời Chúa.
LẠY CHÚA KITÔ, NGỢI KHEN CHÚA.




Thứ Ba, 21 tháng 2, 2017

BÀI HỌC KHIÊM TỐN - 21/02/2017 Thứ Ba Tuần VII Mùa Thường Niên Năm lẻ



BÀI HỌC KHIÊM TỐN

Ở cuối văn kiện Tòa Thánh, các Ðức Giáo Hoàng thường ghi dòng chữ này cùng với chữ ký của mình: "Tôi tớ của các tôi tớ". Ðây là tinh thần mà Chúa Giêsu muốn tất cả các vị lãnh đạo trong Giáo Hội phải có, như được đề cập đến trong bài Tin Mừng hôm nay: "Ai muốn làm đầu thì phải làm người rốt hết, và làm tôi tớ mọi người".


Chúa Giêsu đã làm một cuộc “cách mạng” khi ngài nói với các môn đệ của Ngài trong Tin Mừng hôm nay: “Ai muốn làm người đứng đầu, thì phải làm người rốt hết, và làm người phục vụ mọi người.” Gọi là “cách mạng” bởi lẽ tư tưởng này đã thay đổi toàn bộ trật tự giá trị của xã hội con người. Người đứng đầu, người làm lớn không phải là người có quyền thế, chức tước nữa nhưng là người có vị trí thấp nhất, và là người phục vụ người khác.

Người làm lớn cũng thường là người có nhiều quyền. Quyền hành và quyền thế. Ngoài những gì được phép trong chức vụ và địa vị, họ còn có khuynh hướng định đoạt và điều hành công việc thay cho người khác, cho cuộc sống của người khác. Vì có nhiều thế lực, với một thái độ kẻ cả, cha chú, họ thích điều khiển, thống trị và sai khiến người khác như tôi mọi đầy tớ. Để thoả mãn những dục vọng, đam mê, họ đàn áp, ép buộc, thậm chí bóc lột, chà đạp những người yếu kém, dưới quyền. Coi thường người khác, họ sử dụng anh em đồng loại như những phương tiện, đồ vật, phục vụ cho tính tham lam, ích kỷ, hẹp hòi. Thái độ sống đó dễ gây ra những bất công, áp bức, ức hiếp, phẫn nộ, phản loạn. Như thế, hình ảnh người làm lớn thường là thống trị, lạm dụng và bóc lột.


Đối với Chúa Giêsu, người đầu tiên phải trở nên người rốt hết, người lớn nhất phải trở nên người phục vụ anh em. Nếu không, người ta sẽ rơi vào vòng lẩn quẩn: bạo lực sẽ sinh ra bạo lực, thù hận, bóc lột… Và nếu chỉ thay đổi vị trí, thì cũng không thay đổi được gì cả. Người bị áp bức trở nên người thống trị, và ngược lại, thì bạo lực, bất công, thù hận … sẽ lại tái diễn, không bao giờ chấm dứt. Vì thế, Chúa Giêsu đề nghị một giải pháp: người làm chủ phải tự nguyện trở nên đầy tớ, người làm lớn phải là người phục vụ anh em, trong tình yêu thương. Đó là một cuộc cách mạng bên trong của con người: đó là sự thay đổi con tim và tấm lòng. Yêu thương phục vụ thay vì quyền bính, thống trị .

Để làm gương cho ta, chính Chúa Giêsu đã tự hạ mình trước. Là Thiên chúa, nhưng Người đã tự nguyện trở nên người phàm. Là Đấng cầm quyền, nhưng Người đã tự nguyện vâng lời. Là thầy nhưng Người đã tự nguyện phục vụ môn đệ. Là người lãnh đạo, nhưng Chúa Giêsu không đòi hỏi đặc quyền đặc lợi, trái lại Người sẵn sàng hiến mạng sống để cứu chuộc nhân loại.

Người đã hoá thân làm một con người bé nhỏ, nghèo túng, hèn yếu nhất. Để từ nay, ai đón tiếp một người bé nhỏ nhất là đón tiếp chính Người. Ai giúp đỡ một người yếu hèn nhất là giúp đỡ chính Người. Ai yêu mến một người nghèo túng nhất là yêu mến chính Người.

Với sự hạ mình của Người, số phận con người từ nay thay đổi tận gốc rễ. Người bé nhỏ trở thành đối tượng được quan tâm phục vụ. Người yếu đuối được nâng niu chăm sóc. Người nghèo hèn được kính trọng yêu thương. Vì họ đã trở thành hình ảnh của chính Thiên chúa.

Chúa Giêsu giáo huấn các Tông đồ nhiều điều trước khi chịu thương khó, tử nạn và phục sinh. Bài tin mừng hôm nay Chúa Giêsu loan báo lần thứ hai về sự thương khó mà Ngài sắp phải chịu cho các Tông đồ biết. Nhưng các ông không hiểu, bởi vì các ông đang bận tâm xem ai sẽ là người làm lớn trong nước của Chúa. Nhân cơ hội này Đức Giêsu dạy các Tông đồ cách thức sống xứng đáng là người môn đệ của Đức Giêsu là sống phục vụ trong khiêm nhường.


Cám dỗ về quyền hành và cám dỗ lạm quyền là sự kiện thường xuyên và mãnh liệt đối với con người mọi thời. Chính những cám dỗ ấy cũng đã xảy ra cho Nhóm Mười Hai Tông đồ. Thật vậy, vào chính lúc Thầy của các ông loan báo về cuộc khổ nạn và cái chết của Ngài, thay vì dừng lại và chia sẻ với Thầy, hoặc nếu chưa hiểu thì trao đổi với Thầy để am tường hơn, các ông đã có thái độ ích kỷ, vụ lợi; các ông tưởng thời lập quốc của Ðấng Mêsia và ngày vinh quang của các ông đã tới, thế là các ông bắt đầu tranh cãi về địa vị với nhau. Chính các ông cũng cảm thấy sự tranh cãi như thế là đáng trách, bởi vì khi được Chúa Giêsu hỏi, các ông đã làm thinh.

Và rồi sự việc đã diễn biến không như các ông tưởng nghĩ, bởi vì đối với Chúa Giêsu, trong Nước Trời tồn tại ở trần gian này, cho dù vẫn có tôn ti trật tự, nhưng đó là một trật tự lạ lùng: Người làm lớn sẽ là người hầu hạ kẻ khác, người nhỏ nhất phải là đối tượng để được hầu hạ. Rốt cuộc, chúng ta có thể hầu hạ ai chính là vì chúng ta muốn hầu hạ Chúa Giêsu trong họ, và chúng ta có được hầu hạ ai, thì cũng chỉ vì họ đang hầu hạ Chúa Giêsu nơi chúng ta. Như vậy, điều quan trọng không phải là làm lớn hay làm nhỏ trong Nước Trời, chỉ có Thiên Chúa là nhân vật quan trọng trong Nước Trời, và làm lớn hay làm nhỏ, tất cả đều phục vụ Thiên Chúa mà thôi.

Trang Tin Mừng hôm nay vẫn thường được dùng làm kim chỉ nam cho việc thi hành quyền bính trong Giáo Hội. Nếu mọi người, kẻ cầm quyền cũng như người dưới quyền đều hiểu và thực thi giáo huấn này, chắc chắn Giáo Hội sẽ trở nên thu hút hơn đối với nhân loại, nhất là đối với con người hôm nay đã quá mệt mỏi với những hình thức mị dân, lạm quyền, dua nịnh của giới lãnh đạo; người ta sẽ nhận ra nơi đó khuôn mặt của Chúa Kitô một cách rõ ràng hơn, một Chúa Kitô lãnh đạo bằng cách bị nộp, bị giết chết vì người khác.


Hôm nay Chúa Giêsu đã dạy chúng ta bài học về khiêm nhường. Trong Nước Trời đừng ai để ý tới địa vị lớn nhỏ, mà điều phải để ý là phục vụ. Chúa Giêsu đã làm gương cho chúng ta trong bữa tiệc ly. Mặc dù là thầy là Chúa nhưng Ngài đã hạ mình rửa chân cho các môn đệ. Để mở mang Nước Trời ở trần gian này, mỗi người chúng ta phải trở thành những trẻ nhỏ, những đầy tớ. Càng có chức cao thì càng phải khiêm nhường phục vụ. Chỉ có khiêm nhường phục vụ thì người khác mới thấy được sự hiện diện của Chúa Giêsu trong đời sống của chúng ta. Và chỉ có sự phụng vụ trong khiêm nhường chúng ta mới có thể hy vọng nước Chúa sẽ được ở rộng ở trần gian này.

Thiên Chúa yêu mến, đề cao những kẻ bé nhỏ, thấp hèn, những người phục vụ người khác bởi họ có lòng khiêm tốn, đơn sơ, chân thành. Chỉ những người có lòng khiêm tốn, đơn sơ, chân thành mới có thể phục vụ mọi người, kể cả những người nhỏ bé nhất, thấp hèn nhất một cách tận tình, vui vẻ. Giá trị của họ chính là lòng khiêm tốn. Khiêm tốn chính là biết mình, biết mình có mặt nào mạnh, mặt nào yếu và chân nhận những giá trị đó của mình.

Bao lâu xã hội loài người còn, thì bấy lâu bài học Chúa dạy hôm nay vẫn còn giá trị, bởi vì cám dỗ về quyền lực và lạm quyền đã ăn sâu trong mỗi người và trong mọi cơ chế xã hội. Nhưng để bài học ấy tác động mạnh mẽ và hữu hiệu, chúng ta cần nghĩ tới hình ảnh của Chúa, Ðấng lãnh đạo dân Chúa, nhưng đã trở thành tôi tớ cho mọi người.


PHÚC ÂM: Mc 9, 29-36 (Hl 30-37)
"Con Người sẽ bị nộp. Ai muốn làm lớn nhất, thì hãy tự làm người rốt hết".

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Marcô.
Khi ấy, Chúa Giêsu và các môn đệ từ trên núi xuống, rồi đi ngang qua xứ Galilêa và Người không muốn cho ai biết. Vì Người dạy dỗ và bảo các ông rằng: "Con Người sẽ bị nộp vào tay người ta và họ sẽ giết Người. Khi đã bị giết, ngày thứ ba, Người sẽ sống lại". Nhưng các ông không hiểu lời đó và sợ không dám hỏi Người.

Các ngài tới Capharnaum. Khi đã vào nhà, Người hỏi các ông: "Dọc đàng các con tranh luận gì thế?" Các ông làm thinh, vì dọc đàng các ông tranh luận xem ai là người lớn nhất.

Bấy giờ Người ngồi xuống, gọi mười hai ông lại và bảo các ông rằng: "Ai muốn làm lớn nhất, thì hãy tự làm người rốt hết và làm đầy tớ mọi người". Và Người đem một em bé lại đặt giữa các ông, rồi ôm nó mà nói với các ông rằng: "Ai đón nhận một trong những trẻ nhỏ như thế này vì danh Thầy, tức là đón tiếp chính mình Thầy. Và ai đón tiếp Thầy, thực ra không phải đón tiếp Thầy, nhưng là đón tiếp Đấng đã sai Thầy". Đó là lời Chúa.




Cầu Nguyện - 20/02/2017 Thứ Hai Tuần VII Mùa Thường Niên Năm lẻ.

Cầu Nguyện

"Anh em hãy siêng năng cầu nguyện" (Cl 4,2)
Khi nghiên cứu Thánh Kinh, người ta nhận thấy một điều thích thú là đề tài cầu nguyện được nói đến rất nhiều. Khi thì đưa ra những gương sáng cầu nguyện, lúc thì khuyến khích cầu nguyện hay là cho biết những lời hứa để cầu nguyện.
Mở Kinh Thánh ra, ngay phần đầu ta đã thấy ghi: "Từ đó người ta bắt đầu kêu cầu danh Chúa". Trước khi xếp Thánh Kinh lại, chúng ta cũng gặp trên trang giấy sau cùng chữ "Amen" của một lời cầu xin cuối cùng.
Những trường hợp nhắc đến cầu nguyện rất nhiều. Chúng ta gặp Gia-cóp vật lộn trong lúc cầu nguyện. Daniel cầu nguyện ba lần mỗi ngày. Nơi khác, David hết lòng cầu nguyện với Chúa. Trên núi cao, chúng ta thấy nhà tiên tri Eli. Trong ngục tù, chúng ta gặp Phaolô và Sila v.v...
Có nhiều mệnh lệnh của Chúa về cầu nguyện song song với muôn vàn lời Chúa hứa. Việc Kinh Thánh chú trọng đặc biệt đến cầu nguyện, chắc chắn là để cho chúng ta thấy cầu nguyện là quan trọng và cần thiết như thế nào.
Những gì Chúa nhấn mạnh trong lời của Chúa, Ngài muốn được thể hiện trong đời sống chúng ta là con dân của Ngài. Chúa đề cập nhiều về cầu nguyện vì Chúa biết chúng ta cần cầu nguyện. Nhu cầu của chúng ta quá nhiều đến nỗi chúng ta chỉ có thể ngưng cầu nguyện khi nào vào đến thiên đàng.
Có lẽ bạn thấy mình không cần gì cả chăng? Như thế tôi sợ rằng bạn chưa hiểu rõ nỗi nghèo khó trong tâm linh của mình. Bạn thấy mình không cần đến tình thương của Chúa chăng? Như thế mong rằng tình thương của Chúa cho bạn thấy nỗi khổ sở của bạn. Một tâm hồn không cầu nguyện là một tâm hồn không có Chúa.
Cầu nguyện là tiếng ô ô... của người mới tin Chúa, là tiếng thất vọng của người chiến sĩ, là điếu tang của người chết đi với Chúa.
Cầu nguyện là hơi thở, là mật khẩu, là lời an ủi, là năng lực, là hy vọng của một người tin Chúa.
Nếu bạn là con của Chúa, bạn tìm gặp mặt Cha và sống trong tình yêu của Cha. Bạn hãy cầu xin Chúa cho bạn được thánh khiết, khiêm nhường, nhiệt thành, kiên nhẫn. Xin Chúa cho bạn gần Chúa hơn và thường dự các bữa trong tiệc ly của Chúa. Xin Chúa cho bạn trở thành gương mẫu và phước hạnh cho nhiều người khác và bạn có thể sống nhiều hơn nữa cho Chúa của mình.
Khẩu hiệu cho hôm nay là: "Tiếp tục cầu nguyện".

*Lạy Chúa, cầu nguyện là hơi thở, là cầu nối tương giao mật thiết của con với Chúa, để qua đó con lãnh  nhận sức sống mới từ Chúa nâng đỡ và bảo vệ , chăm sóc con - Xin Chúa giúp con luôn cầu nguyện với Chúa trong từng nhịp thở của con để tri ân , cám ơn Chúa và con được sống trong Chúa  luôn luôn - Amen.

16 Năm Cầu Nguyện Kiên Trì

Trong cuộc chiến tranh ác liệt giữa nước Pháp và nước Đức năm 1870, tại một bệnh viện Pháp, có một thương binh vốn là một sĩ quan người Đức đang bị bắt làm tù binh, một hôm bác sĩ báo tin buồn cho ông ta biết: có lẽ ông sẽ không còn sống được bao lâu nữa vì vết thương ngày càng trầm trọng. Viên sĩ quan tỏ ra bất cần một cách ngạo nghễ và can đảm chờ đợi cái chết.

 Thế rồi, có một chị nữ tu y tá Dòng Nữ Tử Bác Ái Vinh-sơn vốn chăm sóc anh ta đã lâu, ân cần ngỏ ý khuyên anh ta nên xin gặp một Linh Mục để dọn mình trước khi chết. Anh thú nhận mình là người công giáo nhưng đã bỏ đạo từ lâu nên một mực từ chối lời đề nghị chân thành này.
Thế nhưng chị nữ tu vẫn dịu dàng nói: “Nếu vậy, tôi sẽ cầu nguyện xin Chúa cho ông mau hồi tâm trở về với Chúa.” Viên sĩ quan tỏ vẻ thương hại mỉa mai: “Tôi nghĩ là chị sẽ chỉ cực nhọc vô ích mà thôi…” Chị nữ tu vẫn kiên nhẫn thuyết phục: “Tại sao ông lại hoài nghi về lời cầu nguyện ? Tôi xin thú thật với ông rằng: đã 16 năm nay, các chị em trong Dòng chúng tôi vẫn đang cầu nguyện cho một người được ơn trở lại cùng Chúa…”
Viên sĩ quan ngạc nhiên hỏi lại chị: “16 năm rồi cơ à ? Thế người được các chị cầu nguyện cho ấy có lẽ là một ân nhân của Nhà Dòng hoặc là một người thân của chị ?”
Chị nữ tu trả lời: “Không ông ạ ! Cho đến nay chúng tôi vẫn chưa hề gặp mặt người ấy bao giờ. Trước đây rất lâu, mẹ tôi là người hầu cho một nữ nam tước người Đức. Trong một lần tôi tới thăm mẹ tôi, bà nam tước biết tôi là nữ tu nên đã khẩn khoản nhờ tôi cầu nguyện cho con trai của bà ấy. Anh ta đã mất lòng tin vào Chúa, sống một cuộc đời vô tín ngưỡng, phóng túng, đam mê danh vọng và quyền lực… Đã 16 năm trôi qua, tôi và cả Nhà Dòng vẫn kiên trì tin vào sự quan phòng yêu thương của Chúa mà cầu nguyện cho anh ta không ngừng. Mới đây, tôi nhận được tin của nữ nam tước cho biết anh ta hiện đang tham gia vào cuộc chiến phi nghĩa và man rợ này…”
Người sĩ quan nghe chuyện, cúi gục đầu thinh lặng. Rồi bất giác, anh ngửng lên gặng hỏi chị nữ tu: “Chị ơi, thế mẹ của chị có phải là bà Béate không ?” Chị nữ tu vô cùng ngạc nhiên: “Nhưng tại sao ông lại biết tên mẹ tôi ?”
Đến đây thì viên sĩ quan nghẹn ngào thú nhận tất cả: “Thưa chị, tôi chính là nam tước Charles, con trai của nữ nam tước mà mẹ chị đã tận tụy hầu hạ bấy lâu nay. Và như thế, tôi cũng chính là người mà chị và cả Nhà Dòng đã cầu nguyện cho trong suốt 16 năm nay mà không biết. Khi tôi lên đường ra trận, biết tôi có tham vọng sẽ trở thành một viên tướng lừng danh, mẹ tôi đã tỏ ra thương xót tôi và thiết tha mong tôi sẽ thay đổi cuộc sống ảo tưởng mà quay trở về với Chúa như mẹ tôi đã từng khuyên nhủ bao lần. Lúc đó, tôi đã cười lớn mà chế nhạo sự ngu ngơ của mẹ tôi, cho đó chỉ là một sự mê tín dị đoan ấu trĩ. Nhưng… bây giờ thì tôi thật sự muốn khóc, khóc vì ân hận dầy vò…”
Và quả thật, viên sĩ quan đã khóc như một đứa trẻ, để rồi sau đó là những ngày cuối cùng thật hạnh phúc. Người con hoang đàng ấy đã trở về với Thiên Chúa là Cha nhân từgiàu lòng xót thương…

Trích “Nối lửa cho đời” tuyển tập số 2
Gửi bởi Fiat Thế Hoan
Bài viết được đăng tại website http://www.ngonluanho.net/

PHÚC ÂM: Mc 9, 13-28 (Hl 14-29)

"Lạy Thầy, tôi tin, xin Thầy trợ giúp đức tin hèn kém của tôi".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Marcô.
Khi ấy, Chúa Giêsu (từ trên núi xuống) và đến cùng các môn đệ, Người thấy một đám đông vây quanh các ông và những luật sĩ đang tranh luận với các ông.

Vừa thấy Người, tất cả đám đông kinh ngạc, họ sợ hãi và chạy đến chào Người. Và Người hỏi họ rằng: "Các ngươi tranh luận gì với nhau đó?" Một người trong đám đông trả lời rằng: "Lạy Thầy, tôi đem đến cùng Thầy đứa con trai tôi đang bị quỷ câm ám. Quỷ đột nhập vào nó bất kỳ ở đâu thì vật nó ngã xuống đất và nó xùi bọt mép, nghiến răng, cứng đờ ra. Tôi đã xin các môn đệ Thầy trừ quỷ, nhưng họ bất lực". Người đáp lại: "Hỡi thế hệ cứng lòng tin, Ta còn ở giữa các ngươi đến bao giờ? Ta phải chịu đựng các ngươi đến bao giờ nữa? Đem nó lại đây cho Ta". Và người ta đem nó đến.

Vừa thấy Chúa Giêsu, quỷ liền dằn vặt đứa bé dữ dội, đứa bé ngã ra, xùi bọt mép, lăn lộn trên đất. Chúa Giêsu hỏi cha nó rằng: "Nó bị như thế từ bao giờ?" Ông ta đáp: "Thưa từ lúc bé! Quỷ thường xô nó vào lửa, vào nước để giết nó. Nhưng nếu Thầy có thể làm được gì thì xin Thầy thương giúp chúng tôi". Chúa Giêsu nói với ông: "Sao lại nói: Nếu Thầy có thể? Với kẻ nào tin, thì mọi sự đều có thể được". Tức thì cha đứa bé khóc lóc kêu lên: "Thưa Thầy tôi tin, xin Thầy trợ giúp lòng tin yếu kém của tôi". Chúa Giêsu thấy đám đông tuôn đến, Người nạt thần ô uế rằng: "Hỡi thần câm điếc, Ta truyền cho mi: hãy xuất ra khỏi nó và không được nhập vào nó nữa". Sau khi kêu thét và dằn vật đứa trẻ dữ dội, quỷ xuất khỏi nó và đứa trẻ ra như chết, khiến đám đông nói: "Nó chết rồi". Nhưng Chúa Giêsu cầm tay nó nâng dậy và nó đứng lên.

Khi Chúa vào trong nhà, các môn đệ hỏi riêng Người: "Tại sao chúng con lại không thể trừ được nó?" Người đáp: "Loại đó không thể trừ được, nếu không cầu nguyện và ăn chay". Đó là lời Chúa.







Thứ Bảy, 18 tháng 2, 2017

19/02/2017 - CHÚA NHẬT TUẦN 7 TN – A.

SỐNG LỜI CHÚA
 LỜI CHÚA:  Chúa phán: “Vậy anh em hãy nên hoàn thiện, như Cha anh em trên trời là Đấng hoàn thiện” (Mt 5,48).

1) SỨC MẠNH HOÁN CẢI TỘI NHÂN CỦA LÒNG NHÂN ÁI:
Ngày kia thánh Clementê đi vào một tiệm ăn, ngửa tay ra và nói:
- Xin quý ông rộng lượng bố thí cho các em mồ côi một miếng cơm, một manh áo.
Tức thì các thực khách cười lên hô hố tỏ vẻ khinh bỉ. Sau đó, một anh thợ giày đã nói:
- Một miếng ư, được lắm.
Rồi anh ta uống một ngụm bia, phùng má trợn mắt phun thẳng vào mặt thánh nhân. Chúng ta thử tưởng tượng xem thánh nhân đã phản ứng thế nào? Có lẽ ngài sẽ giáng cho anh ta một cái tát tai. Nhưng không, ngài vẫn bình tĩnh, rút khăn lau mặt, rồi lại ngửa tay và nói:
- Thưa quý ông, đó là phần của tôi, còn phần của các em mồ côi đâu chưa thấy.
Anh thợ giày bỗng té nhào xuống đất như bị một cú đấm thôi sơn, vì anh ta không thể rằng trên cõi đời nham nhở này mà lại có người khí phách như vậy. Anh lồm cồm ngồi dậy và lắp bắp nói:
- Tôi... tôi sẽ gởi tặng cho các em.
Sau đó, anh đã dành một phần sản nghiệp và trao tận tay thánh nhân số tiền lớn để tạ lỗi.
2) GIÓ VÀ MẶT TRỜI AI MẠNH HƠN AI?
Một lần nọ, gió bão và mặt trời tranh cãi nhau xem ai có sức mạnh hơn. Cả hai đều kể lại những chiến tích oai hùng của mình để chứng minh mình có sức mạnh hơn đối phương. Vừa lúc đó có một khách bộ hành đang từ xa tới gần. Cả hai đồng ý kiểm tra sức mạnh bằng cách cố cởi cái áo choàng của người khách bộ hành đang mặc trong thời gian ngắn nhất.
Cơn gió bão đòi ra tay trước. Nó tạo ra một luồng gió xoáy dữ dội nhất từ trước đến giờ, và ngay từ lần cố gắng đầu tiên, gần như nó đã có thể xé rách cái áo choàng của người bộ hành. Nhưng người đàn ông kia đã dùng tay ôm chặt chiếc áo choàng, và còn nằm đè lên chiếc áo choàng, khiến gió bão dù tốn rất nhiều sức lực mà vẫn không làm cho chiếc áo bung ra khỏi người khách bộ hành được. Sau cùng cơn gió bão đành chấp nhận chịu thua.
Đến lượt mặt trời ra tay. Đầu tiên mặt trời xua tan những đám mây đen giăng kín bầu trời và rọi những tia nắng xuống đầu người khách bộ hành. Một vài phứt sau, cảm thấy mồ hôi xuất ra do nhiệt độ tăng đột ngột, người khách bộ hành vội vã cởi chiếc áo choàng ra phơi và đến chỗ cây có che bóng râm gần đó tránh nắng, và chung cuộc mặt trời đã chiến thắng gió bão.
Như vậy trong việc giáo dục con người, dùng tình thương thuyết phục sẽ có hiệu quả hơn dùng biện pháp đánh phạt chửi mắng.
3) TÔI ĐÃ TRẢ THÙ ĐƯỢC RỒI ! :
Có hai người đàn ông thổ dân nước Nam Phi rất thù hằn ganh ghét nhau. Ngày kia một trong hai người gặp thấy đứa con gái nhỏ của kẻ thù đang dạo chơi trong rừng, liền bắt cô bé chặt đứt ngón tay út rồi thả ra. Cô bé bị đau la khóc dùng tay còn lại ôm chặt bàn tay bị chặt đứt ngón út chạy mau về nhà chữa trị, đang khi tên hung thủ la to rằng: “Ta đã trả thù được rồi!”.
Mười năm sau, cô bé bị chặt ngón đã lấy được một người chồng công giáo giàu có trong vùng. Ngày kia, một kẻ ăn xin tới xin ăn, bà chủ nhà nhận ngay ra kẻ trước đây đã chặt ngón tay của mình. Bà vào trong nhà, sai gia nhân đem cơm thịt ra đãi người ăn xin. Khi kẻ thù đã ăn no, bà mới giơ bàn tay có ngón út bị cụt ra và nói: “Hôm nay tôi đã trả thù được rồi!”.
Tên ăn mày lập tức nhận ra người đàn bà đối xử tốt với mình không ai khác hơn là cô bé năm xưa đã từng bị hắn chặt đứt ngón tay để trả thù, nên hắn rất hối hận và đã quỳ gối cám ơn bà không những không chấp nhất tội hắn mà còn đối xử nhân hậu là cho hắn một bữa ăn ngon.

LM ĐAN VINH - HHTM.

     Lạy Chúa Giêsu ,Tin Mừng hôm nay Chúa  dạy con phải yêu thương hết mọi người: kẻ thù của mình, kẻ ghét mình, kẻ ngược đãi và vu khống mình… để con được nên trọn lành giống như Chúa Cha trên trời, "là Đấng làm cho mặt trời mọc lên trên người lành cũng như kẻ dữ, và cho mưa trên người công chính cũng như kẻ bất lương" .Xin Chúa cho con noi gương thương yêu của Chúa mà sống quảng đại với nhau, nhờ ơn Chúa giúp con - Amen.

TIN MỪNG:   Mt 5,38-48.
38 "Anh em đã nghe Luật dạy rằng: Mắt đền mắt, răng đền răng. 39 Còn Thầy, Thầy bảo anh em: đừng chống cự người ác, trái lại, nếu bị ai vả má bên phải, thì hãy giơ cả má bên trái ra nữa. 40 Nếu ai muốn kiện anh để lấy áo trong của anh, thì hãy để cho nó lấy cả áo ngoài. 41 Nếu có người bắt anh đi một dặm, thì hãy đi với người ấy hai dặm. 42 Ai xin, thì hãy cho; ai muốn vay mượn, thì đừng ngoảnh mặt đi.
43 "Anh em đã nghe Luật dạy rằng: Hãy yêu đồng loại và hãy ghét kẻ thù. 44 Còn Thầy, Thầy bảo anh em: hãy yêu kẻ thù và cầu nguyện cho những kẻ ngược đãi anh em.45Như vậy, anh em mới được trở nên con cái của Cha anh em, Đấng ngự trên trời, vì Người cho mặt trời của Người mọc lên soi sáng kẻ xấu cũng như người tốt, và cho mưa xuống trên người công chính cũng như kẻ bất chính. 46 Vì nếu anh em yêu thương kẻ yêu thương mình, thì anh em nào có công chi? Ngay cả những người thu thuế cũng chẳng làm như thế sao? 47 Nếu anh em chỉ chào hỏi anh em mình thôi, thì anh em có làm gì lạ thường đâu? Ngay cả người ngoại cũng chẳng làm như thế sao? 48 Vậy anh em hãy nên hoàn thiện, như Cha anh em trên trời là Đấng hoàn thiện. - Đó là lời chúa.




Thứ Sáu, 17 tháng 2, 2017

18/02/2017 - Thứ Bảy Tuần VI Mùa Thường Niên Năm lẻ
VÌ CÓ MỘT NGƯỜI CHA ĐÃ HỨA...
Năm 1989, một trận động đất 8,2 độ Richter gần như san bằng Armenia, làm hơn 30.000 người chết trong vòng 4 phút.
***
Trong cơn hỗn loạn, có một người đàn ông dặn vợ mình ở nhà cho an toàn, rồi chạy ào đến trường, nơi con trai của ông đang học.
Ở đó, ông nhìn thấy một đống đổ nát - ngôi trường đã sập hoàn toàn. Ngay lúc đó, người đàn ông nhớ đến lời hứa ông luôn nói với con mình: "Dù thế nào, bố cũng luôn bảo vệ con!". Và ông bật khóc khi nhìn đống gạch vụn đã từng là trường học.
Rồi ông bắt đầu cố định hướng xem lớp của con mình nằm ở vị trí nào. Góc bên phải phía sau của trường học! Ông lao đến và bắt đầu bới đống gạch đá.
Nhiều vị phụ huynh nhìn thấy người đàn ông làm như vậy, họ vừa khóc vừa kéo ông ra, kêu lên: "Quá muộn rồi!", "Anh không làm được gì đâu!", "Về nhà đi!", hoặc "Chúng ta phải chờ cứu hộ đến thôi!"...
Nhưng để đáp lại những lời đó, người đàn ông chỉ nói đúng một câu: "Giúp tôi một tay!" Và ông vẫn tiếp tục bới đống gạch, cẩn thận quẳng từng viên gạch, từng mảng tường ra ngoài.
Đội cứu hộ đến và họ cũng cố lôi ông ra khỏi đống đổ nát.
- Chúng tôi sẽ lo việc này! Ông về nhà đi!
Nhưng người cha vẫn dọn dẹp từng viên gạch, và chỉ đáp:
- Giúp tôi một tay đi!
Cảnh sát cũng có mặt. Họ cũng khuyên can người đàn ông:
- Anh đang trong trạng thái không ổn định. Anh có thể gây nguy hiểm cho mình và cho người khác, đề nghị anh về nhà!
Nhưng họ cũng chỉ được nghe một câu đáp: - Giúp tôi một tay!
Một người, rồi nhiều người bắt đầu vào "giúp một tay". Họ đào bới đống gạch suốt 8 tiếng... 12 tiếng... 24 tiếng... 36 tiếng... Và đến tiếng thứ 38, khi kéo một tảng bê-tông ra, dường như họ nghe thấy tiếng trẻ con.
- Armand? - Người đàn ông gọi to, giọng nghẹn lại.
Và ông nghe tiếng trả lời:
- Bố phải không? Con ở đây này! Con đang bảo các bạn đừng lo, vì bố sẽ đến cứu con, và cứu cả các bạn nữa! Bố đã hứa bố sẽ luôn bảo vệ con mà...
14 học sinh trong số 33 em ở lớp của Armand được cứu sống hôm đó, vì khi ngôi trường sập xuống, một tảng bê-tông to đã chèn vào tạo thành cái "hang" nhỏ và các em bị kẹt. Armand đã bảo các bạn đừng khóc, bởi vì "bố tớ sẽ đến cứu chúng ta".
Các em nhỏ hoảng sợ, đói và khát, nhưng đã được cứu sống, bởi vì có một người cha đã hứa.
Thục Hân (dịch).

* Kính lạy Cha trên trời, Cám ơn Cha đã ban Chúa Giêsu là Con yêu dấu của Cha xuống thế làm người để chăm sóc, tha thứ và cứu chuộc con - Xin ban ơn cho con biết vâng nghe lời Người để mai này con được về sống muôn đời bên Cha - như lời Cha đã hứa với con -  Amen.
ALLELUIA:   Tv 94, 8ab
Alleluia, alleluia! - Ước chi hôm nay các bạn nghe tiếng Chúa và đừng cứng lòng. - Alleluia.

PHÚC ÂM:    Mc 9, 1-12 (Hl 2-13)
"Người biến hình trước mặt các ông".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Marcô.

Khi ấy, Chúa Giêsu đưa Phêrô, Giacôbê, và Gioan đi riêng với Người lên núi cao, và Người biến hình trước mặt các ông, và áo Người trở nên chói lọi trắng tinh như tuyết, không thợ giặt nào trên trần gian có thể giặt trắng đến thế. Rồi Êlia cùng Môsê hiện ra và đàm đạo với Chúa Giêsu. Bấy giờ Phêrô lên tiếng thưa Chúa Giêsu rằng: "Lạy Thầy, chúng con được ở đây thì tốt lắm, chúng con xin làm ba lều, một cho Thầy, một cho Môsê, và một cho Êlia". Phêrô không rõ mình nói gì, vì các ông đều hoảng sợ. Lúc đó một đám mây bao phủ các Ngài, và từ đám mây có tiếng phán rằng: "Đây là Con Ta rất yêu dấu, các ngươi hãy nghe lời Người". Bỗng nhìn chung quanh, các ông không còn thấy ai khác, chỉ còn một mình Chúa Giêsu với các ông.
Và trong lúc từ trên núi đi xuống, Chúa Giêsu ra lệnh cho các ông đừng thuật lại cho ai những điều vừa xem thấy, trước khi Con Người từ cõi chết sống lại. Các ông tuân lời căn dặn đó, nhưng vẫn tự hỏi nhau: "Từ trong cõi chết sống lại nghĩa là gì?" Và các ông hỏi Người: "Tại sao các biệt phái và luật sĩ lại nói Êlia phải đến trước đã?" Người đáp: "Êlia phải đến trước để sửa lại mọi sự, và như có lời chép về Con Người rằng 'Người phải chịu nhiều đau khổ và khinh bỉ'. Vậy Thầy bảo cho các con hay: Êlia đã đến rồi và chúng xử với người mặc ý chúng, như đã chép về người". Đó là lời Chúa.
LẠY CHÚA KITÔ, NGỢI KHEN CHÚA.