Cầu Nguyện
"Anh em hãy siêng năng cầu nguyện" (Cl 4,2)
Khi nghiên cứu Thánh Kinh, người ta nhận thấy một điều thích thú là đề tài cầu nguyện được nói đến rất nhiều. Khi thì đưa ra những gương sáng cầu nguyện, lúc thì khuyến khích cầu nguyện hay là cho biết những lời hứa để cầu nguyện.
Mở Kinh Thánh ra, ngay phần đầu ta đã thấy ghi: "Từ đó người ta bắt đầu kêu cầu danh Chúa". Trước khi xếp Thánh Kinh lại, chúng ta cũng gặp trên trang giấy sau cùng chữ "Amen" của một lời cầu xin cuối cùng.
Những trường hợp nhắc đến cầu nguyện rất nhiều. Chúng ta gặp Gia-cóp vật lộn trong lúc cầu nguyện. Daniel cầu nguyện ba lần mỗi ngày. Nơi khác, David hết lòng cầu nguyện với Chúa. Trên núi cao, chúng ta thấy nhà tiên tri Eli. Trong ngục tù, chúng ta gặp Phaolô và Sila v.v...
Có nhiều mệnh lệnh của Chúa về cầu nguyện song song với muôn vàn lời Chúa hứa. Việc Kinh Thánh chú trọng đặc biệt đến cầu nguyện, chắc chắn là để cho chúng ta thấy cầu nguyện là quan trọng và cần thiết như thế nào.
Những gì Chúa nhấn mạnh trong lời của Chúa, Ngài muốn được thể hiện trong đời sống chúng ta là con dân của Ngài. Chúa đề cập nhiều về cầu nguyện vì Chúa biết chúng ta cần cầu nguyện. Nhu cầu của chúng ta quá nhiều đến nỗi chúng ta chỉ có thể ngưng cầu nguyện khi nào vào đến thiên đàng.
Có lẽ bạn thấy mình không cần gì cả chăng? Như thế tôi sợ rằng bạn chưa hiểu rõ nỗi nghèo khó trong tâm linh của mình. Bạn thấy mình không cần đến tình thương của Chúa chăng? Như thế mong rằng tình thương của Chúa cho bạn thấy nỗi khổ sở của bạn. Một tâm hồn không cầu nguyện là một tâm hồn không có Chúa.
Cầu nguyện là tiếng ô ô... của người mới tin Chúa, là tiếng thất vọng của người chiến sĩ, là điếu tang của người chết đi với Chúa.
Cầu nguyện là hơi thở, là mật khẩu, là lời an ủi, là năng lực, là hy vọng của một người tin Chúa.
Nếu bạn là con của Chúa, bạn tìm gặp mặt Cha và sống trong tình yêu của Cha. Bạn hãy cầu xin Chúa cho bạn được thánh khiết, khiêm nhường, nhiệt thành, kiên nhẫn. Xin Chúa cho bạn gần Chúa hơn và thường dự các bữa trong tiệc ly của Chúa. Xin Chúa cho bạn trở thành gương mẫu và phước hạnh cho nhiều người khác và bạn có thể sống nhiều hơn nữa cho Chúa của mình.
Khẩu hiệu cho hôm nay là: "Tiếp tục cầu nguyện".
*Lạy Chúa, cầu nguyện là hơi thở, là cầu nối tương giao mật thiết của con với Chúa, để qua đó con lãnh nhận sức sống mới từ Chúa nâng đỡ và bảo vệ , chăm sóc con - Xin Chúa giúp con luôn cầu nguyện với Chúa trong từng nhịp thở của con để tri ân , cám ơn Chúa và con được sống trong Chúa luôn luôn - Amen.
Trích “Nối lửa cho đời” tuyển tập số 2
Gửi bởi Fiat Thế Hoan
Bài viết được đăng tại website http://www.ngonluanho.net/
16 Năm Cầu Nguyện Kiên Trì
Trong cuộc chiến tranh ác liệt giữa nước Pháp và nước Đức năm 1870, tại một bệnh viện Pháp, có một thương binh vốn là một sĩ quan người Đức đang bị bắt làm tù binh, một hôm bác sĩ báo tin buồn cho ông ta biết: có lẽ ông sẽ không còn sống được bao lâu nữa vì vết thương ngày càng trầm trọng. Viên sĩ quan tỏ ra bất cần một cách ngạo nghễ và can đảm chờ đợi cái chết.
Thế rồi, có một chị nữ tu y tá Dòng Nữ Tử Bác Ái Vinh-sơn vốn chăm sóc anh ta đã lâu, ân cần ngỏ ý khuyên anh ta nên xin gặp một Linh Mục để dọn mình trước khi chết. Anh thú nhận mình là người công giáo nhưng đã bỏ đạo từ lâu nên một mực từ chối lời đề nghị chân thành này.
Thế nhưng chị nữ tu vẫn dịu dàng nói: “Nếu vậy, tôi sẽ cầu nguyện xin Chúa cho ông mau hồi tâm trở về với Chúa.” Viên sĩ quan tỏ vẻ thương hại mỉa mai: “Tôi nghĩ là chị sẽ chỉ cực nhọc vô ích mà thôi…” Chị nữ tu vẫn kiên nhẫn thuyết phục: “Tại sao ông lại hoài nghi về lời cầu nguyện ? Tôi xin thú thật với ông rằng: đã 16 năm nay, các chị em trong Dòng chúng tôi vẫn đang cầu nguyện cho một người được ơn trở lại cùng Chúa…”
Viên sĩ quan ngạc nhiên hỏi lại chị: “16 năm rồi cơ à ? Thế người được các chị cầu nguyện cho ấy có lẽ là một ân nhân của Nhà Dòng hoặc là một người thân của chị ?”
Chị nữ tu trả lời: “Không ông ạ ! Cho đến nay chúng tôi vẫn chưa hề gặp mặt người ấy bao giờ. Trước đây rất lâu, mẹ tôi là người hầu cho một nữ nam tước người Đức. Trong một lần tôi tới thăm mẹ tôi, bà nam tước biết tôi là nữ tu nên đã khẩn khoản nhờ tôi cầu nguyện cho con trai của bà ấy. Anh ta đã mất lòng tin vào Chúa, sống một cuộc đời vô tín ngưỡng, phóng túng, đam mê danh vọng và quyền lực… Đã 16 năm trôi qua, tôi và cả Nhà Dòng vẫn kiên trì tin vào sự quan phòng yêu thương của Chúa mà cầu nguyện cho anh ta không ngừng. Mới đây, tôi nhận được tin của nữ nam tước cho biết anh ta hiện đang tham gia vào cuộc chiến phi nghĩa và man rợ này…”
Người sĩ quan nghe chuyện, cúi gục đầu thinh lặng. Rồi bất giác, anh ngửng lên gặng hỏi chị nữ tu: “Chị ơi, thế mẹ của chị có phải là bà Béate không ?” Chị nữ tu vô cùng ngạc nhiên: “Nhưng tại sao ông lại biết tên mẹ tôi ?”
Đến đây thì viên sĩ quan nghẹn ngào thú nhận tất cả: “Thưa chị, tôi chính là nam tước Charles, con trai của nữ nam tước mà mẹ chị đã tận tụy hầu hạ bấy lâu nay. Và như thế, tôi cũng chính là người mà chị và cả Nhà Dòng đã cầu nguyện cho trong suốt 16 năm nay mà không biết. Khi tôi lên đường ra trận, biết tôi có tham vọng sẽ trở thành một viên tướng lừng danh, mẹ tôi đã tỏ ra thương xót tôi và thiết tha mong tôi sẽ thay đổi cuộc sống ảo tưởng mà quay trở về với Chúa như mẹ tôi đã từng khuyên nhủ bao lần. Lúc đó, tôi đã cười lớn mà chế nhạo sự ngu ngơ của mẹ tôi, cho đó chỉ là một sự mê tín dị đoan ấu trĩ. Nhưng… bây giờ thì tôi thật sự muốn khóc, khóc vì ân hận dầy vò…”
Và quả thật, viên sĩ quan đã khóc như một đứa trẻ, để rồi sau đó là những ngày cuối cùng thật hạnh phúc. Người con hoang đàng ấy đã trở về với Thiên Chúa là Cha nhân từgiàu lòng xót thương…
Gửi bởi Fiat Thế Hoan
Bài viết được đăng tại website http://www.ngonluanho.net/
PHÚC ÂM: Mc 9, 13-28 (Hl 14-29)
"Lạy Thầy, tôi tin, xin Thầy trợ giúp đức tin hèn kém của tôi".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Marcô.
Khi ấy, Chúa Giêsu (từ trên núi xuống) và đến cùng các môn đệ, Người thấy một đám đông vây quanh các ông và những luật sĩ đang tranh luận với các ông.
Vừa thấy Người, tất cả đám đông kinh ngạc, họ sợ hãi và chạy đến chào Người. Và Người hỏi họ rằng: "Các ngươi tranh luận gì với nhau đó?" Một người trong đám đông trả lời rằng: "Lạy Thầy, tôi đem đến cùng Thầy đứa con trai tôi đang bị quỷ câm ám. Quỷ đột nhập vào nó bất kỳ ở đâu thì vật nó ngã xuống đất và nó xùi bọt mép, nghiến răng, cứng đờ ra. Tôi đã xin các môn đệ Thầy trừ quỷ, nhưng họ bất lực". Người đáp lại: "Hỡi thế hệ cứng lòng tin, Ta còn ở giữa các ngươi đến bao giờ? Ta phải chịu đựng các ngươi đến bao giờ nữa? Đem nó lại đây cho Ta". Và người ta đem nó đến.
Vừa thấy Chúa Giêsu, quỷ liền dằn vặt đứa bé dữ dội, đứa bé ngã ra, xùi bọt mép, lăn lộn trên đất. Chúa Giêsu hỏi cha nó rằng: "Nó bị như thế từ bao giờ?" Ông ta đáp: "Thưa từ lúc bé! Quỷ thường xô nó vào lửa, vào nước để giết nó. Nhưng nếu Thầy có thể làm được gì thì xin Thầy thương giúp chúng tôi". Chúa Giêsu nói với ông: "Sao lại nói: Nếu Thầy có thể? Với kẻ nào tin, thì mọi sự đều có thể được". Tức thì cha đứa bé khóc lóc kêu lên: "Thưa Thầy tôi tin, xin Thầy trợ giúp lòng tin yếu kém của tôi". Chúa Giêsu thấy đám đông tuôn đến, Người nạt thần ô uế rằng: "Hỡi thần câm điếc, Ta truyền cho mi: hãy xuất ra khỏi nó và không được nhập vào nó nữa". Sau khi kêu thét và dằn vật đứa trẻ dữ dội, quỷ xuất khỏi nó và đứa trẻ ra như chết, khiến đám đông nói: "Nó chết rồi". Nhưng Chúa Giêsu cầm tay nó nâng dậy và nó đứng lên.
Khi Chúa vào trong nhà, các môn đệ hỏi riêng Người: "Tại sao chúng con lại không thể trừ được nó?" Người đáp: "Loại đó không thể trừ được, nếu không cầu nguyện và ăn chay". Đó là lời Chúa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét